

Khi cô vừa xuống nhà, mẹ cô gọi to: "Chúc mừng sinh nhật Bí ngô!"
Mẹ cô luôn gọi cô là Bí ngô.
Cô bé Lọ Lem là Công chúa truyện cổ tích mà Bellasini yêu thích nhất. Khi còn là một đứa trẻ, Bellasini đã lấy trộm những quả bí ngô nhỏ từ phòng bếp của mẹ để cất trong phòng cô. Sau đó, cô đã ngồi trong phòng hàng giờ để ước Bà Tiên đỡ đầu xuất hiện và biến những quả bí ngô của mình thành cỗ xe ngựa kéo đẹp đẽ, có thể đưa cô đến một vùng đất đầy phiêu lưu.
Bellasini vẫn thần tượng Lọ Lem và tin rằng nàng là Công chúa hoàn hảo nhất trên đời.
Vì vậy, cô vẫn luôn giữ một quả bí ngô nhỏ trên tủ quần áo của mình và chưa bao giờ ngừng ước rằng, có thể một ngày nào đó, dù chỉ là một ngày, cô sẽ có thể tiếp bước nàng Công chúa yêu dấu của mình.
Ngay khi Bellasini chuẩn bị bước qua cánh cửa nhà bếp, một tiếng nổ inh tai và tiếng va chạm loảng xoảng của bát đĩa làm cô giật thót cả mình.
Bellasini nhìn vào bên trong, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt cô.
Mẹ cô - hình mẫu của sự gọn gàng và sạch sẽ không tì vết thường ngày, đang đứng bất động ở giữa bếp, bị phủ kín từ đầu đến chân trong một hỗn hợp nhây nhớt của bột, trứng, sữa và sô cô la.
Căn phòng phủ trắng bụi bột mì, còn kệ, tường, trần nhà và sàn nhà, trông bẩn thỉu và nhoe nhoét với đầy những vết dính của hỗn hợp tương tự trên người mẹ.
Nhà bếp giờ đây tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của trứng, sữa và sô cô la.
"Mẹ ơi!" Bellasini lên tiếng, cố nhịn cười: "Chuyện.... chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?"
Mẹ cô trông như một bóng ma bột mì trắng toát, ngồi phịch xuống chiếc ghế ăn. "Có lẽ là...đây là một bữa sáng bất ngờ dành tặng con đó, Bí ngô à!" Bà thở dài. "Mọi thảm họa bắt đầu từ cái máy trộn bột dở hơi kia. Mẹ vừa đổ các thứ vào tô để trộn, chẳng hiểu tại sao, nó đột nhiên tăng tốc và mọi thứ văng vãi khắp phòng. Mẹ không tài nào tắt nó đi được cho đến khi rút phích cắm điện ra. Vì vậy, mẹ đã chuyển qua trộn bột bằng tay. Tất nhiên, chẳng có gì xảy ra nữa. Nhưng sau đó, khi mẹ đặt khay bột vào lò vi sóng thì cái đĩa thủy tinh trong lò quay nhanh đến nỗi làm bật cả cửa lò và mọi thứ văng tung tóe khắp nơi. Vì vậy, mẹ đã thử nướng bánh muffin trong lò nướng. Con sẽ không tin được điều kì quặc này đâu, con yêu. Nhưng khi mẹ vừa đặt hỗn hợp bột vào lò để nướng thì quạt lò đột nhiên bắt đầu quay như thể một triệu dặm mỗi giờ, thổi tung bột ra khắp phòng! Mẹ nghĩ mọi thứ trong cái nhà bếp này, à....mọi thứ chạy bằng điện, đột nhiên bị chập hết rồi hay sao đó!"Mẹ cô kết luận với vẻ mặt ngỡ ngàng, vung hai tay lên và lắc đầu nguầy nguậy. Có lẽ Bà không tin nổi chuyện gì đang xảy ra ở đây từ sáng đến giờ.
Khi Bellasini ngước mắt nhìn quanh phòng bếp, cô chợt hiểu ra tại sao mẹ lại phản ứng như vậy. Đúng là thảm họa!
Thận trọng nhón chân bước chầm chậm vào căn bếp bừa bộn, Bellasini lách qua những vệt bánh dính dính văng vãi khắp nhà. Đi qua máy ép trái cây, thì thấy nước ép cũng đang văng tung tóe như cái đài phun nước, cô bước đến và tắt máy cái máy xay cà phê đang gầm rú ồn ào. Sau đó, cô bước qua chỗ máy mở nắp hộp, đang nằm rớt dưới sàn với cái lon thiếc và đậu lăn lóc khắp sàn, cô nhẹ nhàng rút phích cắm ấm điện ở gần đó, vẫn đang phun nước sôi và hơi nước khắp phòng.
Bellasini cố nín cười khi nhìn thấy chiếc máy nướng bánh mì đang chơi trò tạt bánh từ góc phòng này qua góc phòng bên kia. Đến lúc này, không thể nhịn được nữa, Bellasini bật cười khúc khích: "Mẹ ơi! Con nghĩ là mẹ nên bảo bố kiểm tra những thứ đồ này xem sao!"
Mẹ vẫn ngồi thẫn thờ ở ghế, thì thào trong tuyệt vọng rằng bố đã đi làm từ sáng sớm. Hình như cơ quan đã gọi cả đêm, giục bố vào để xử lý việc gấp, phần mềm máy tính ở ngân hàng đã xảy ra trục trặc, làm tê liệt hết toàn bộ hệ thống làm việc.
"Ồ. Mẹ có nghĩ rằng ít nhất chúng ta nên thử gọi cho bố không?" Cô tiếp tục nài nỉ mẹ, cố nhón chân lách qua mớ hỗn độn kia để không chạm vào bất cứ thứ gì trên sàn.
Mẹ thở dài bất lực, ngay cả điện thoại cũng không hoạt động nốt.
Dường như mọi thứ đồ điện trong nhà đã bị trục trặc kỹ thuật và trở nên vô dụng.
Bellasini vẫn hi vọng vào giải pháp gọi điện thoại cho bố nhưng khi sự cố gắng kết nối bằng điện thoại của cô không được hồi đáp thì lúc này cô hoàn toàn tin rằng giờ đây mẹ cô hẳn cảm thấy bất lực thế nào.
"Mẹ à! Con thực sự muốn giúp mẹ dọn dẹp mớ hỗn độn kinh khủng này!" Bellasini bày tỏ, lén nhìn quanh khắp phòng. "Nhưng mẹ biết đấy, con sắp bị muộn học rồi!"
Nói rồi, cô nhét vào cặp mấy lát bánh mì mà cô hứng được từ cái lò nướng lúc nãy. Rồi cô nhoài về phía trước, đặt lên trán mẹ một nụ hôn, chào tạm biệt mẹ và rời khỏi nhà.

Trang 5