

Đứng sau cô là một chàng trai trẻ ăn mặc tồi tàn, trông anh ta bẩn thỉu như thể đã không tắm hàng tuần liền. Đó chính là cậu bé quét ống khói mà Bà đã cho cô.
“Tất nhiên là được chứ anh bạn của tôi, tôi sẽ rất vui khi được đi cùng cậu”, cô trả lời, rồi leo lên xe ngựa.
“Ôi trời, suýt nữa thì quên mất!” Bellasini thốt lên, nhìn xuống những viên pha lê trên chiếc váy. “Tôi ngồi xuống khi mặc bạn có được không?”
Những viên pha lê lóe lên những tia sáng màu xanh.
“Nàng đang nói chuyện với chiếc váy của mình sao?” Cậu bé quét ống khói bối rối hỏi, rồi trèo lên xe ngựa.
“Đó là một câu chuyện rất dài”, Bellasini cười. Cỗ xe ngựa bắt đầu hành trình đến Cung điện.
Trên đường đi, họ kể mọi thứ cho nhau nghe và cười với nhau tự nhiên một cách kỳ lạ, như thể họ đã biết nhau từ kiếp trước vậy. Vậy mà, đây mới chỉ là lần đầu họ gặp gỡ và trò chuyện với nhau thôi.
“Cậu đến Cung điện để làm gì? Cậu làm việc ở đó à hay là sao?” Bellasini hỏi.
Chàng trai trẻ suy nghĩ một lát rồi trả lời. “À, cũng có thể nói là như vậy.”
“Nếu vậy thì, tôi sẽ nói chuyện với Ông của tôi - Đức Vua xem liệu ông có thể sắp xếp cho cậu một công việc tốt hơn tại Cung điện không,” Bellasini trả lời.
“Cám ơn Công chúa. Nghe có vẻ tuyệt đấy. Nhưng hãy nói cho tôi biết…. Tại sao nàng lại đến Cung điện trên chiếc xe ngựa lộng lẫy này, và còn mặc một bộ trang phục đẹp như vậy nữa?”
Bellasini kể cho chàng trai trẻ nghe tất cả những gì đã xảy ra trong vài ngày qua. Cô kể với anh tất cả về Glitch, Bà, Gemma, Zac, Book, Sư phụ Biết tuốt, Chiếc váy Mơ ước, Clint và bố cô. Cuối cùng cô cũng kết thúc câu chuyện của mình, bằng cách kể cho anh nghe về buổi Dạ hội Hoàng gia mà Nhà vua tổ chức, để chúc mừng sự trở lại của Nữ hoàng.
Bellasini hơi xấu hổ khi tiết lộ với anh rằng ước mơ cả đời của cô là được tham dự một buổi Dạ hội Hoàng gia tráng lệ, và hy vọng được gặp chàng Hoàng tử trong mơ của mình ở đó.
Đường đến Cung điện khá dài, nhưng họ có rất nhiều thứ thú vị để kể cho nhau nghe nên thời gian trôi qua thật nhanh.
Một lúc sau, cỗ xe ngựa dừng lại ở cổng Cung điện cho Cậu bé quét ống khói xuống xe theo yêu cầu của cậu.
“Cám ơn vì đã cho tôi đi nhờ, thưa Công chúa, và tôi hy vọng nàng sẽ gặp Hoàng tử trong mơ của mình tại buổi Dạ hội.”
“Ồ! Thử chờ xem sao”, Bellasini cười. “Hãy hứa với tôi rằng cậu sẽ đến thăm tôi vào lần tới khi cậu đến Cung điện nhé. Tôi chưa có người bạn nào ở Virtasia này cả.”
“Nhưng tôi chỉ là một Cậu bé quét ống khói thôi. Còn nàng lại là Công chúa xinh đẹp nhất Vương quốc này.”
“Ôi! Đừng nói thế chứ”, Bellasini xấu hổ đỏ mặt. “Trong thế giới Hiện thực, tôi chỉ là một Sini bình thường nhàm chán. À, tôi sẽ nhờ Đức vua sắp xếp cho cậu một công việc tốt hơn tại Cung điện, để chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày. Ồ, mà tên cậu là gì nhỉ?”
“Nếu nàng nhắc đến Cậu bé quét ống khói, chắc chắn Nữ hoàng sẽ biết tôi là ai,” Chàng trai trẻ nói rồi trèo xuống xe ngựa.
“Cậu biết Bà của tôi sao?” Bellasini hỏi.
“Ai cũng biết Nữ hoàng cả. Ngài là người nổi tiếng nhất Virtasia này. Ngài là...”
Chàng trai bỗng bỏ lửng câu nói, suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục nói. “Nàng thực sự không biết Bà của mình là ai ư? Thật không?”
“Ý cậu là sao?” Bellasini bối rối hỏi.
“À! Không có gì!”, chàng trai trả lời. “Nàng sẽ biết thôi.”
“Biết gì cơ?”
Đã muộn rồi. Chàng trai quét ống khói vẫy tay chào tạm biệt cô và biến mất sau góc phố nhỏ. Bellasini cố gọi cậu quay trở lại, nhưng vô vọng.
Bellasini thoáng buồn khi nhận ra rằng người bạn mới của mình đã đi mất hút, và cô có thể không bao giờ được gặp lại cậu nữa.
Có lẽ cậu không phải là chàng Hoàng tử trong mơ của cô, nhưng cậu lại là người bạn đồng trang lứa đầu tiên của cô ở Virtasia.
Bellasini buồn rầu, lòng rối như tơ vò, không hề để ý rằng chiếc xe ngựa đã tiếp tục đi vào trong khuôn viên Cung điện tráng lệ.
Trang 85