

Trái Tim Đầu Tiên
“Bà! Bà ơi!” Bellasini reo lên, xuất hiện trong đám khói dày đặc đầy màu sắc như thường lệ. “Con biết làm thế nào để trả lại tất cả những trái tim pha lê kỳ diệu, cho chủ nhân của chúng rồi.”
“Từ từ thôi Công chúa, con còn rất nhiều thời gian để kể cho ta nghe về chuyện này vào ngày mai. Còn bây giờ chúng ta phải chuẩn bị cho buổi Dạ hội!” Nữ hoàng giục giã. “Nếu không chúng ta sẽ bị trễ mất!”
“Vâng, thưa Bà! Sắp muộn rồi nhỉ. Ý quên! Thưa Nữ hoàng chứ!”
Nữ hoàng tiến lại gần và quàng tay quanh người Bellasini.
“Công chúa, có thể bề ngoài của ta bây giờ trông rất khác trước, nhưng bên trong ta vẫn là con người của trước kia. Ta vẫn là Bà của con.”
Nữ hoàng dừng lại, nhìn xuống bàn tay mình và cô cháu gái đang đan vào nhau.
“Cùng với đôi vòng tay của con, Chiếc váy Mơ ước sẽ mang đến cho con nhiều quyền phép mới, đặc biệt là bây giờ khi con đã đọc được các biểu tượng trên những bức tường này. Con sẽ cần phải dành nhiều thời gian để xem xét xem việc gì mình có thể làm được, và việc gì không. Sư phụ Biết tuốt và Book sẽ giúp con. Tuy nhiên, sức mạnh quan trọng nhất của con, vẫn là khả năng thực thi bất kỳ giấc mơ, hoặc mong muốn nào mà con ước ao, ngay cả khi ước mơ đó là của riêng con. Vậy thưa Công chúa cổ tích xinh đẹp của ta, chúng ta sẽ cùng nhau ước điều gì nhỉ? Giống như việc chúng ta vẫn làm mỗi ngày khi chúng ta ở ngôi làng nhỏ xinh xắn trong thế giới Hiện thực đó.”
“Nhưng tất cả những ước mơ và mong muốn của con giờ đã thành hiện thực cả rồi. Con không bị mất Bà mãi mãi này. Bà cũng đã tìm thấy Đức Vua tuấn tú của mình, và con lại sắp được tham dự buổi Dạ hội hoành tráng nhất vương quốc, khoác trên người chiếc váy trong mơ của mình. Một cô gái như con còn có thể ước gì hơn thế nữa? Mặc dù... có một điều con ước gì mình có thể thay đổi được. Thậm chí điều đó còn khiến con hạnh phúc hơn những gì con có bây giờ nữa”, Bellasini nói. “Con ước gì mình có sức mạnh để giúp đỡ người bạn nhỏ ốm yếu như Clint.”
Chiếc váy Mơ ước đột nhiên tung bay quay cuồng như bị cuốn vào một cơn bão, và bắt đầu nhấp nháy lóe sáng, trong khi đó hai chiếc vòng tay bỗng sáng rực như hai vầng mặt trời vàng, tự kéo nhau lại như có một lực vô hình nào đó.
Chúng tự chạm vào nhau mà không cần bất cứ lời hô nào của Bellasini. Sau đó, cô thấy mình đang đứng ở trong rừng, trước mặt Clint. Cậu đang ngồi trên chiếc xe lăn, kiên nhẫn chờ gặp Bellasini đi học về.
Mặc dù vẫn còn yếu ớt và căng thẳng vì đang tiếp nhận hóa trị, nhưng đôi mắt cậu ngay lập tức sáng rực lên, khi cậu nhận ra rằng thiên thần xinh đẹp vừa xuất hiện trong làn khói cầu vồng chính là người bạn tốt của cậu, Bellasini.
“Mẹ ơi! Nhìn kìa!” Clint hét lên. “Con đã bảo mẹ Bellasini là một thiên thần mà!”
Mẹ Clint đang quay mặt về phía cậu, hí hoáy giúp cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, liền quay lại để xem điều gì đã khiến Clint phấn khích đến như vậy.
Trước mắt Bà giờ đây là một cô gái giống hệt thiên thần xinh đẹp được Thượng đế phái xuống trần gian.
“Bellasini à! Ta xin lỗi, ta không biết là con vừa đến”, mẹ Clint lắp bắp, đứng dậy. “Hôm nay trông con thật xinh đẹp. Nhưng sao con lại mặc một chiếc váy trắng đẹp như vậy để đi vào rừng?”
Bellasini đã không biết rằng mình được đưa trở về thế giới Hiện thực trong tình huống này. Cô không hề chạm hai vòng tay vào nhau để yêu cầu đến đây. Vì vậy, cô không biết phải giải thích như thế nào về chiếc váy, và sự xuất hiện khá bất ngờ của mình.
“À! Chiếc váy,” Bellasini ấp úng, nhìn xuống bộ trang phục mình đang mặc trên người, cố nghĩ ra một câu trả lời hợp lý.
“À, con…ừm… con đóng vai một nàng công chúa trong vở kịch của trường, và umm .. Bà đã may chiếc váy này cho con, nên con mặc nó từ trường về nhà, vì con muốn cho cô và Clint chiêm ngưỡng nó nữa. Cô thấy sao ạ?”
“Chiếc váy của con đẹp tuyệt vời, Bellasini ạ. Không ngờ Bà của con lại là một thợ may giỏi như vậy đó.”
“Ồ! Bà của con còn rất nhiều thứ bất ngờ ạ!” Bellasini cười khúc khích.
“Trông chị như Công chúa Thiên thần vậy!”, Clint ngồi trên xe lăn, lẩm bẩm ca tụng.
“Cám ơn em, Clint à!”, Bellasini trả lời, cúi xuống ôm cậu nhẹ nhàng.
Bellasini và mẹ Clint đã trao đổi trong chốc lát về bệnh tình ngày càng nặng của Clint. Hôm nay là ngày cuối cùng cậu có thể vào rừng gặp cô. Buổi tối nay, cậu sẽ phải chuyển vào bệnh viện vĩnh viễn.
“Con có thể đẩy Clint đi dạo quanh rừng một lát, để thăm những người bạn nhỏ trước khi em về được không ạ?” Bellasini hỏi mẹ Clint.
“Tất nhiên là được chứ Bellasini”, mẹ Clint trả lời. “Nhưng con đừng đi quá xa, vì chúng ta phải về nhà sớm, để chuẩn bị đồ đạc cho Clint.
Bellasini chầm chậm đẩy Clint đi. Khi họ đi khuất khỏi tầm mắt của mẹ cậu, Bellasini quỳ xuống, nhìn vào đôi mắt nhỏ buồn bã của cậu. Một cậu bé yếu ớt ngồi bẹp dí trên chiếc xe lăn.
“Em có nhớ chúng ta thường làm gì mỗi khi chuẩn bị chia tay nhau sau mỗi lần gặp gỡ không?” Bellasini hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Clint.
“Chúng ta ước ạ!” Clint reo lên hào hứng.
“Đúng thế, Clint à!”, Bellasini trả lời, đặt đôi bàn tay yếu ớt của cậu vào lòng bàn tay cô. “Hôm nay em muốn ước gì nào, chàng trai bé nhỏ của chị?” Bellasini thì thầm.
“Em ước gì mình có thể khiến mẹ đừng khóc nữa. Em chỉ muốn mẹ được hạnh phúc như trước thôi Sini à”, Clint trả lời, quay sang nhìn mẹ mình đang gục xuống, ôm mặt khóc trên băng ghế.
“Bây giờ đã đến lúc biến điều ước của em trở thành sự thật rồi”, Bellasini thì thầm, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Clint.
“Hãy nhắm mắt lại và an yên trong vòng tay ấm của chị!”
Trang 82