

Đi bằng xe buýt mất khá nhiều thời gian nên mãi đến tận 10 giờ sáng cô mới về đến nhà.
Trường cô đã vào học từ hơn một tiếng trước và mẹ cô đã đi làm.
Cô sẽ giải thích với mẹ sao đây?
Có thể mẹ đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, và có lẽ đã gọi cho cảnh sát thông báo rằng Bellasini đã bị bắt cóc đêm qua.
"Mình phải làm sao đây?" Bellasini suy nghĩ. "Nếu mình mà gọi cho mẹ thì chắc chắn mẹ sẽ phạt cấm cung mình, lúc đó mình không thể thực hiện cho xong kế hoạch của mình được nữa. Mình phải làm gì đây?"
"Hãy gọi cho mẹ", trong đầu cô vang lên tiếng nói của Sư phụ Biết tuốt Thông thái. "Con phải báo cho mẹ biết rằng con an toàn. Đó mới là điều quan trọng nhất."
"Làm sao mà ta biết được ngươi không phải là ‘MoM’, đang khuyên ta làm điều sai trái?" Bellasini nghĩ.
"Ta đã nói với con rằng đừng bao giờ làm theo lời khuyên mà con cho rằng nó là sai trái, vì chắc chắn đó là lời khuyên của MoM", giọng nói trong đầu tiếp tục. "Con phải tự phân tích xem lời khuyên này đúng hay sai. Rồi con sẽ biết ta là ai."
Bellasini biết rằng mình phải gọi mẹ, nên đó phải là Sư phụ Biết tuốt. "Cám ơn Sư phụ!"
"Con chào mẹ, công việc của mẹ ổn chứ?" Bellasini ngập ngừng hỏi, khi mẹ cô bắt máy.
"Bellasini à! Lần sau nếu con ra khỏi nhà sớm để đến thăm Bà, rồi đi học luôn thì con có thể báo trước cho mẹ một tiếng được không?" Mẹ lo lắng trả lời. "Sáng nay mẹ đã rất lo cho con, mãi đến khi mẹ gọi cho Bà. Bà nói là, con đang ở nhà Bà làm bài tập, tối qua con đã bàn trước với Bà. Bí ngô à, sao tối qua con không nói gì với mẹ vậy?"
Bellasini thoáng chốc nghẹn lời, không biết nói gì. "Con xin lỗi mẹ, con đã không nghĩ tới việc mẹ lo lắng như vậy. Dạo gần đây, Bà không được khỏe nên con rất lo. Con chỉ muốn ghé qua xem Bà có ổn không rồi đến trường. Vậy nên, tối qua, con bảo với Bà là con sẽ ghé qua sớm rồi làm bài tập ở đó luôn." Bellasini dừng lại một giây rồi tiếp tục. "Nhưng mà, con vẫn còn đang ở đây."
"Ý con là sao? Sao con vẫn còn ở đó chứ? Lẽ ra giờ này con phải đến trường rồi chứ?"
"À! Bà không được khỏe nên con muốn ở lại với Bà thêm một chút", Bellasini trả lời. "Mẹ giúp con gọi đến trường báo là hôm nay con sẽ đến lớp trễ được không mẹ? Đi mà mẹ!" Bellasini năn nỉ.
"Kỳ lạ thật đó", mẹ cô nói. "Chắc là mẹ phải về nhà để tự tay chăm sóc Bà mất."
"Không! Không cần đâu mẹ ơi!", Bellasini hốt hoảng trả lời. "Bà chuẩn bị nằm nghỉ rồi, con sẽ đến trường ngay."
"Thôi được rồi!", mẹ cô nói. "Nhớ gọi cho mẹ nếu Bà có vấn đề gì nhé!"
"Vâng ạ .. Con chào mẹ". Bellasini cúp điện thoại và thở phào nhẹ nhõm, rồi cô thu dọn đồ đạc, và đi qua nhà Bà.
"Bà ơi! Bà! Con làm được rồi nè!" Bellasini reo lên, mở cửa chạy xộc vào.
"Sao vậy, Công chúa của ta. Con đã làm gì nào?"
Bellasini giơ con búp bê Glitch lên và kéo sợi dây cót được gắn trên đó.
Một giọng nói khó nghe được ghi âm trong trong con búp bê vang lên. "Máy tính của bạn có sự cố. Nếu có bất kì thắc mắc nào, xin vui lòng liên hệ với hãng."
"Có vẻ như bây giờ Glitch mới là kẻ duy nhất gặp sự cố" Bà cười.
Tuy nhiên, Bà không thể cười quá nhiều và có vẻ Bà cần ngồi xuống, nghỉ ngơi trên chiếc ghế cổ yêu thích của mình.
"Bà ơi! Bà có sao không?" Bellasini hỏi rồi nhanh chóng chạy lại đỡ Bà ngồi xuống.
"Đừng bận tâm quá nhiều đến ta, Công chúa" Bà trả lời với giọng nói yếu ớt. "Con vẫn còn nhiều việc phải làm lắm."
Trang 65