

Bữa Tiệc Sinh Nhật
Sau một phút phiêu lưu trong cơn lốc ánh sáng đầy màu sắc, vòng tay phép thuật của Bellasini đã đưa cô trở về căn phòng quen thuộc của mình ở thế giới Hiện thực một cách an toàn. Hai tay chống đầu gối, Bellasini thở hổn hển, hú hồn nhìn Zac và Kuching nằm bất động dưới chân mình.
Sau khi nhận thấy mình đang ở trong căn phòng ấm áp và an toàn của mình, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc hành trình trở về thế giới Hiện thực, đúng như Sư phụ Biết tuốt dự đoán, đã biến Zac và Kuching thành những món đồ chơi.
Cô nhẹ nhàng nhặt chúng từ dưới sàn lên và đặt lên kệ, bên cạnh cậu bé quét ống khói, rồi thở dài nói. "Xin lỗi các cậu, nhưng tớ không thể làm khác được. Tớ chỉ sợ các cậu sẽ phải ở đây với tớ dưới hình hài này, mãi mãi. Nhưng ít ra ở đây, tất cả chúng ta sẽ được an toàn."
Thả mình xuống giường, tim vẫn còn đập mạnh vì sợ hãi, cô từ từ bình tĩnh và thở chậm lại.
"Trời ơi! Suýt quên!" Bellasini đột nhiên sực nhớ ra điều gì, hốt hoảng kêu lên, rồi nhảy ra khỏi giường, tắt màn hình máy tính xách tay của mình. "Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào lọt vào phòng ta qua cửa sổ thông tin đâu!"
Bellasini cần một chút thời gian để suy nghĩ và phân tích xem cô có nên trở lại Virtasia bây giờ không, và biết chắc rằng Glitch và binh lính của hắn đang đợi cô.
Những suy nghĩ rối bời trong đầu cô chắc hẳn đã khiến Lifelog của cô rời ra khỏi vị trí của nó trên kệ, trong Thư viện Sự sống của Sư phụ Biết tuốt. Gần như ngay lập tức, một giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu cô, khuyên rằng: "Công chúa! Con đã làm rất tốt. Nhưng Glitch và đồng bọn của hắn quá mạnh và nguy hiểm. Con đã cố hết sức.... còn bây giờ đã đến lúc từ bỏ sứ mạng ngớ ngẩn này rồi!"
Bellasini hơi ngạc nhiên trước lời khuyên của Sư phụ Biết tuốt, nói cô từ bỏ sứ mạng. Thế nhưng, vì vẫn còn sốc sau cuộc đối đầu với những tên cận vệ của Glitch nên cô cảm thấy thoải mái hơn khi nhận được lời khuyên đó, và vẫn ở trong ngôi nhà ấm áp, an toàn, tiện nghi của mình ở thế giới Hiện thực.
Nhìn xuống những chiếc vòng trên cổ tay mình, cô khẽ thì thầm, rồi lần lượt tuột chúng ra.
"Con xin lỗi ông, con đã làm ông thất vọng. Nhưng ông hãy thông cảm cho con, con chưa bao giờ bị rơi vào tình cảnh đáng sợ như vậy cả. Bây giờ con không còn chút can đảm nào để đeo lại những chiếc vòng này nữa. Xin ông thứ lỗi cho con!"
Bellasini đặt những chiếc vòng lên kệ, bên cạnh Kuching.
"Hãy trông nom những thứ này giúp tớ nhé!"
Chiếc đồng hồ cũ trong phòng Bellasini bắt đầu kêu vang. Bây giờ là sáu giờ tối, nếu cô không nhanh lên thì tiệc sinh nhật của cô sẽ bị trễ mất. Cô nhanh chóng thay đồ và đi xuống bếp. Vừa xuống đến nơi, cô liền nhìn thấy mẹ đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc.
Trang 47