

"Bây giờ con biết ông là ai rồi, Sư phụ Biết tuốt à. Ông chính là người phát ra giọng nói nhỏ trong đầu mỗi khi con cần lời khuyên. Sáng nay, trong lớp học, chính ông đã khuyên con không nên giơ tay, khi tất cả bạn bè của con bị mất hết phần bài làm kiểm tra. Đó là lý do tại sao giọng nói của ông rất đỗi quen thuộc. Ông chính là lương tâm của con."
"Đúng rồi! Con cũng thế! Con cũng nhận ra giọng nói quen thuộc của ông!", Zac xen vào. "Lúc nào con cũng nghe thấy giọng nói này, khuyên nhủ con làm gì đó."
"Ồ! Tốt quá Zac à, con có thể nghe được. Ta cứ nghĩ là con bị lãng tai, vì hiếm khi nào con nghe theo lời khuyên của ta, và vì thế nên con hay gặp rắc rối đó." Sư phụ Biết tuốt cười to, châm chọc.
"Ông ơi! Ông hãy cho con biết..." Bellasini tiếp tục bước đi trong thinh không, giữa những lối đi bất tận, ngăn cách hàng triệu chiếc kệ thủy tinh chứa Lifelogs.
"Ông chính là giọng nói nhỏ trong đầu của tất cả mọi người, ông phải đưa ra lời khuyên cho tất cả họ. Làm sao ông có thể cùng một lúc hướng dẫn hết tất cả những người đang cần lời khuyên? Con thấy quanh đây, ngay bây giờ, đang có cả triệu Lifelogs đang nhô ra khỏi vị trí của chúng lận. Tất cả đều đang chờ lời khuyên của ông ạ."
Sư phụ Biết tuốt mỉm cười rồi giải thích: "Công chúa à, khái niệm thời gian không tồn tại ở Virtasia. Vì vậy, trong khi chưa đầy một giây trôi qua ở thế giới Hiện thực thì ở Thư viện sự sống này, ta vẫn có thể lần lượt mở từng Lifelog trong hàng triệu Lifelogs kia và cho họ lời khuyên."
"À! Con hiểu rồi!" Bellasini trả lời trong khi vẫn trầm ngâm suy nghĩ.
"Con đã biết ta là ai rồi đó, còn bây giờ, hãy để ta nói cho con biết con là ai nào!" Sư phụ Biết tuốt tiếp tục cuộc nói chuyện trong khi quay trở lại cái sàn gỗ nhỏ, đi về phía gian bếp rồi đặt ấm nước lên bếp đun.
"Tước hiệu đầy đủ của con là, Hoàng thân, Trưởng đại Công chúa Bellasini. Con cũng chính là Đại Công chúa Phép thuật - người mang những giấc mơ và những điều ước đến trái đất này." Sư phụ Biết tuốt thốt ra rành rọt từng câu chữ, rồi thong dong rót trà.
"Con nghĩ chắc ông nhầm rồi", Bellasini rụt rè thốt lên. "Hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời con. Mọi thứ diễn ra ngoài tầm kiểm soát của con. Con chỉ là Sini, chẳng phải là Công chúa, ngôi sao điện ảnh hay người mẫu nào cả. Con chỉ là một cô gái bình thường, thích sưu tầm sách, thú nhồi bông và chơi game trên máy tính thôi. Con làm sao có thể thay đổi thế giới được chứ."
Bellasini do dự một lúc rồi tiếp tục: "Con biết tất cả những thứ này là gì rồi. Con đang mơ. Đây chỉ là một cơn ác mộng thôi và sớm muộn gì con cũng sẽ thức dậy."
"Công chúa à, đây không phải là giấc mơ đâu." Sư phụ Biết tuốt gạt đi.
Ngay khi lão Sư phụ vừa dứt lời thì Zac - nãy giờ lượn lờ quanh mấy đồ nội thất xem xét gì đó, bỗng nhiên reo lên: "Công chúa, xem tớ tìm được gì này."
"Book! Bellasini thốt lên ngạc nhiên. "Cậu đang làm gì ở đây thế?"
Book bay lên, mở ra, cục tua rua đeo mắt kính đứng thẳng dậy, nhìn về phía Sư phụ Biết tuốt cầu cứu.
"Như ta đã nói với con đó Công chúa, ta là Sư phụ Biết tuốt. Người bảo vệ, người hướng dẫn và kẻ ban phát trí tuệ cho tất cả những ai muốn tìm kiếm nó." Sư phụ Biết tuốt chậm rãi nói. "Mặt khác, Book lại là người nắm giữ những kiến thức được viết ra. Chúng ta không thể có trí tuệ nếu không có kiến thức, và kiến thức phải luôn luôn tồn tại với sự sáng suốt. Do đó, Book và ta phải luôn sống ở đây cùng nhau."
Trang 34