

Một luồng ánh sáng đầy màu sắc tỏa ra từ hai chiếc vòng, len lỏi khắp căn phòng, xuyên qua tủ sách, những bức tượng tới bộ bàn ghế. Sau đó, luồng sáng đó bao lấy Bellasini, xoay tròn như một cơn lốc xoáy đủ màu, nhẹ nhàng nhấc cô khỏi sàn nhà rồi bùng sáng chói lòa.
Bellasini hơi bàng hoàng trước sự bùng nổ bất ngờ của ánh sáng và chớp mắt trong sự hoài nghi.
Căn phòng thư viện lờ mờ sáng của Bà, nơi cô vừa đứng vài giây trước đó, đã biến mất. Bellasini thấy mình đang đứng giữa một khu rừng rất lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Những cảnh vật ở đây hệt như trong một giấc mơ vậy.
Từ những âm thanh du dương, màu sắc sống động, cây cối và chim chóc, tất cả tạo nên một bức tranh hữu tình tuyệt diệu.
Bellasini quỳ xuống và chạm vào làn nước trong vắt đang chảy róc rách trên dòng suối nhỏ ngay bên cạnh, để xác minh rằng đây không phải là một phần của giấc mơ tuyệt vời nào đó.
Cô nhìn xuống dòng nước trong và thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt nước, cô giật mình thảng thốt:
"Ôi trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy?"
Cô không còn mặc bộ quần áo giản dị với quần jean và áo phông mà sáng nay cô mặc đến trường nữa mà đang khoác trên mình một bộ trang phục lạ lẫm thật lộng lẫy. Một chiếc áo giáp vàng phủ kín vai và cánh tay, được chạm khắc những biểu tượng và chữ viết kỳ lạ giống với họa tiết được chạm trên vỏ chiếc hộp gỗ đựng chiếc vương miện mà cô đang đeo. Xung quanh eo được bao lấy bởi một chiếc thắt lưng vàng tinh xảo cũng được chạm khắc những biểu tượng bí ẩn tương tự với chiếc áo giáp cô đang mặc.
Mặc dù trên người cô không có vũ khí, nhưng chắc chắn là cầu vồng ánh sáng kia, bằng cách nào đó đã biến cô từ một nữ sinh trong thế giới thế giới Hiện thực trở thành một nàng Công chúa chiến binh lộng lẫy của Virtasia.
"Ồ! Tuyệt thật! Mình đang ở đâu đây?" Cô thầm thì.
Một làn khói trắng hiện ra, 'Book' lại xuất hiện, mở ra trang sách trước mặt cô chỉ có một từ duy nhất: Virtasia.
"Ôi trời ơi!" Bellasini kinh ngạc thốt lên. "Không thể tin nổi!"
"Cái gì mà ồn ào quá vậy hả?" Một giọng nói kỳ cục và chói tai vang lên phía sau cô.
Quay người lại, Bellasini nhìn thấy một chú chim màu tím tuyệt đẹp mặc một chiếc áo khoác màu vàng tươi và đội chiếc mũ lưỡi trai xoay ngược.
Chiếc mũ có một cái chong chóng ở phía trên, một công cụ giúp chú chim nhỏ bay lượn trước mặt cô như một chiếc trực thăng.
"Cô là ai vậy hả? Sao cô lại mặc áo giáp của hoàng tộc Virtasia?" Chú chim nhỏ thốt lên.
"Cậu nói được sao?" Bellasini ngạc nhiên.
"Ý cô là con mèo đã cắn mất lưỡi của ta ư?," Chú chim hỏi châm chọc, đậu lên đầu 'Book' và vẫn liến thoắng trước mặt Công chúa.
"Ồ. Cô thấy đấy ta vẫn nói được đó thôi dù con mèo ngu xuẩn đó có thử cắn lưỡi ta một lần. Haha" Chú chim tự đắc và hả hê rỉa cánh bằng cái mỏ nhỏ xíu của mình.
Cục tua rua của 'Book' nhích dần sang một bên, bực mình lườm chú chim nhỏ kỳ quặc thô lỗ vừa đậu lên mình.
"Đó là cổ của cậu á hả?" Chú chim lại hỏi châm chọc, đảo mắt lên xuống, nhìn chằm chằm vào cái sợi dây dài gắn vào cục tua rua có hai cái mắt kính bên trên, dính với quyển sách khổng lồ.
"Cái..cái cổ của cậu...Haha. Thật là giống người ngoài hành tinh. Nó dài lòng thòng. Biết tại sao hươu cao cổ có cái cổ dài như vậy không?" Chú chim vừa cười ngặt nghẽo vừa châm chọc. "Không biết hả? Bởi vì đầu của nó ở xa quá đó!"
Ngay cả Bellasini cũng không thể nhịn được cười trước những câu đùa ngớ ngẩn của chú chim nhỏ.
Thế nhưng, Book thì chẳng thấy buồn cười một chút nào cả, cậu bực bội trừng mắt liếc nhìn chú chim nhỏ thô lỗ đáng ghét vừa đem cậu ra làm trò cười.
Không một lời cảnh báo nào, Book đột nhiên biến mất sau làn khói làm cho chú chim ngã nhào xuống đất.
May mắn là Bellasini nhanh tay hứng được cậu ta thoát khỏi cú chạm đất kinh hoàng.

Trang 20