

Vẻ mặt Bà nhanh chóng trở nên buồn rầu và tuyệt vọng.
"Ông có một Đại sứ quyền lực tên là Glitch, người cố vấn cho ông về mọi mặt trước khi ông gặp ta. Hắn rất không hài lòng khi nhà vua bắt đầu thảo luận về các vấn đề của vương quốc với ta nhiều hơn hắn.
Hơn nữa, hắn là một con người rất xảo quyệt và đủ thông minh để nhận ra người duy nhất ta thực sự thương nhớ là mẹ ta, hiện đang ở trong thế giới Hiện thực. Vì vậy, một ngày nọ, Glitch lừa ta để ta tin rằng hắn đã nhận được một tin nhắn khẩn cấp được gửi qua cánh cổng cỗ máy không gian - thời gian từ Giáo sư Einstein, nói rằng mẹ tôi sắp chết vì đau buồn và muốn ta trở về nhà."
Những giọt nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt của Bà. Rồi bà tiếp tục kể.
"Ta đã không gặp mẹ mười năm rồi và ta rất nhớ bà. Trước khi ta rời khỏi thế giới Hiện thực, bà ấy không được khỏe cho lắm, vì vậy mặc dù vẫn biết rằng Glitch có lẽ đã lừa mình, nhưng trái tim ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài trở về với thế giới Hiện thực.
Ta biết nếu ta nói với nhà vua, Ngài sẽ lo lắng cho sự an toàn của ta, và sẽ ngăn cản ta trở về thế giới Hiện thực. Vì vậy, ta đã lên kế hoạch bí mật đi qua cánh cổng cỗ máy không gian - thời gian vào ban đêm, khi mọi người đã say giấc nồng.
Ta cho rằng khi trở về nhà, ta sẽ thuyết phục mẹ cùng ta quay trở lại Virtasia. Đêm hôm đó, ta quyết định mặc lại bộ quần áo đồng phục của phòng thí nghiệm mà ta đã mặc khi đến Virtasia và rời khỏi cung điện.
Người duy nhất biết lúc ta ra đi là Zac - một người bạn tốt của ta", Bà tiếp tục kể, đưa mắt nhìn bức vẽ một chú chim bằng bút chì đang được treo phía trên lò sưởi.
"Zac là ai vậy ạ?" Bellasini tò mò hỏi.
"Đó là một chú chim nhỏ tinh nghịch nhất mà ta từng gặp," Bà trả lời với một nụ cười hóm hỉnh. "Nhưng cũng là người bạn trung thành và đáng tin cậy nhất của ta."
"Vậy sau đó chuyện gì đã xảy ra vậy Bà?"
"Ta đến nơi mà cỗ máy không gian - thời gian đã đưa ta đến Virtasia mười năm trước và bước qua cánh cổng đầy màu sắc đó. Virtasia ngay lập tức biến mất như một giấc mơ chưa từng tồn tại, và ta lại được đưa trở về với khung cảnh xám lạnh và trống vắng của phòng thí nghiệm. Lúc ta trở về thế giới Hiện thực, ở phòng thí nghiệm vẫn không một bóng người. Khi đó ta đã không nhận ra rằng thời gian vẫn đứng yên trong thế giới Hiện thực khi ta rời khỏi đó đến Virtasia. Ta chỉ biết rằng có gì đó không ổn thôi, nhưng vì đang lo lắng và nôn nóng về nhà gặp mẹ nên ta chẳng hề mảy may suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác nữa.
Ta vội vã chạy về nhà. Và khi ta mở cửa bước vào nhà, vừa nhìn thấy mẹ, ta bật khóc nức nở. Dĩ nhiên là bà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với ta. Khi đó, ta mới biết rằng lúc đó vẫn là cùng một ngày khi ta rời khỏi đây, cái ngày mà ta đi làm bình thường vào 10 năm trước."
"Vậy tại sao sau đó Bà không quay lại Virtasia?" Bellasini hỏi.
Trang 17