

"Nhưng Bà ơi, thế này là quá đủ rồi ạ!", Bellasini nũng nịu, vui sướng và tự hào ngắm mình với chiếc vương miện mới trong gương.
"Coi như con làm cho bà già này vui đi, chỉ cần nhìn xung quanh căn phòng là đã tìm ra được thứ con cần rồi mà!"
"Được rồi Bà! Hmm. Để con xem nào."
Bellasini cho rằng Bà chắc đã giấu thứ gì đó trong trò chơi đánh đố vào ngày sinh nhật của cô. Bà luôn mang đến những điều bất ngờ.
Khi nhìn quanh quất khắp phòng, cô chỉ thấy những chiếc đèn, tượng, tranh ảnh, ghế, rèm cửa, đệm và sách cũ thường ngày. Bellasini đã lục tung và khám phá những thứ đồ quen thuộc này cả trăm lần rồi.
Đó có thể là gì được nhỉ?
Là một cuốn sách mới chăng? cô thầm nghĩ.
"Bà sẽ cho con một quyển sách mới, phải không Bà?"
"Nếu con nghĩ là như vậy," Bà trả lời, chăm chú dõi theo từng cử động của Bellasini.
"Hmm! Xem nào," Bellasini lẩm bẩm, đưa ngón trỏ và ngón cái lên cằm, suy ngẫm. "Cuốn sách nào được nhỉ?"
Có hàng ngàn cuốn sách được chất trên hàng trăm cái kệ ở khắp phòng. Làm sao mà cô có thể tìm thấy được một quyển duy nhất, ẩn giấu trong đống sách kia?
Rồi đột nhiên, cô nhìn thấy một cuốn sách dường như đang phản chiếu ánh sáng của chiếc vương miện trên đầu mình. Khi cô quay đầu đi thì ánh sáng đó lại biến mất. Nhưng mỗi lần cô nhìn về phía cuốn sách đặc biệt này, nó lại phát sáng lên như thể nó được phủ một lớp vàng vậy.
Ah ha! Bà đã gói quà bằng giấy màu vàng kim để mình dễ dàng tìm thấy nó. Cô thầm nghĩ.
"Con tìm thấy rồi, Bà ơi! "Bellasini reo lên vui sướng, tiến về phía cuốn sách.
"Ôi chúa ơi! Con đã tìm được rồi!" Bà reo lên xúc động, nhổm khỏi ghế rồi bàng hoàng ngồi phịch xuống không tin nổi đây lại là sự thật.
"Đó là sự thật."
"Sự thật là gì ạ?" Bellasini hỏi, và lấy cuốn sách ra khỏi kệ.
"Chưa một ai tìm được "Book" trước đây cả", Bà thì thầm trong nghẹn ngào "Cho đến giờ phút này, thật là kỳ diệu. Ta đã đọc rất nhiều sách ở căn phòng này và cả ở Virtasia, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ rằng mình sẽ thấy được "Book"....Con nhìn xem, Công chúa, không có khoảng trống nào trên kệ khi con lấy quyển sách ra cả, cứ như thể nó chưa bao giờ ở đó vậy."
Bellasini nhìn về phía kệ nơi cô vừa lấy cuốn sách ra. Đúng thật là, không có khoảng trống nào cả.
"Sao có thể như vậy được hả Bà?"
"Tốt hơn hết là bây giờ chúng ta hãy ngồi xuống nào Công chúa của ta, đã đến lúc ta kể cho con nghe câu chuyện về cuộc đời ta." Bà dừng lại một chút trước khi tiếp tục. "Hay ta nên nói rằng, đã đến lúc con bắt đầu viết nên câu chuyện của cuộc đời con rồi đó."
Trang 15